HỌC BIẾT ƠN VÀ SỐNG TẠ ƠN
Tin mừng: Lc 17,11-19
11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. 12 Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa 13 và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi!” 14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. 15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. 16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri.
17 Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao ? Thế thì chín người kia đâu ? 18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?” 19 Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.” “Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông”.
SỐNG LỜI CHÚA
Lạy Chúa Giêsu, mỗi lần đọc lại câu chuyện mười người phong được Chúa chữa lành, lòng con lại dâng lên bao cảm xúc. Con thấy thấp thoáng trong đó bóng dáng của chính mình, một người đã từng nhận lãnh bao ơn lành, nhưng nhiều khi lại quên mất lời “tạ ơn”. Mười người phong đã được sạch, nhưng chỉ có một người quay lại, sấp mình dưới chân Chúa mà tôn vinh Thiên Chúa. Người ấy là người Samari, nhưng lại là người có tâm hồn biết nhận ra Chúa. Hành động ấy không chỉ là một lời cảm ơn đơn giản, nhưng là một cử chỉ đức tin sâu sắc: anh nhận ra nơi Chúa không chỉ là Đấng ban ơn, mà chính là Đấng Cứu Độ của đời mình. Chính lúc đó, anh được nghe lời Chúa nói: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
Khung cảnh Tin Mừng hôm ấy, mười người phong bị gạt ra bên lề xã hội, sống tách biệt, cô đơn và tuyệt vọng. Ở một ngôi làng kia, một ngôi làng vô danh đến nỗi chẳng ai nhớ tên, cũng chẳng ai muốn đi ngang qua, có mười người phong cùi đứng đằng xa. Họ không được đến gần ai, vì theo luật Do Thái, người phong bị xem là ô uế. Họ sống tách biệt ngoài làng, trong những túp lều nghèo nàn, xa người thân, xa cộng đoàn, xa cả đền thờ,.. nơi họ từng được gọi là con cái Thiên Chúa. Nhưng giữa nơi không ai muốn dừng chân ấy, Chúa Giêsu đã chọn đi ngang qua. Người lắng nghe, chạm đến và chữa lành họ. Chỉ có Đấng mang khuôn mặt của lòng thương xót, đã chọn đi ngang qua cuộc đời họ, chạm đến nỗi khổ đau mà ai cũng muốn xa lánh.
Tất cả đều được khỏi, rồi Chúa Giêsu nói: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Họ vội vã lên đường, và thật kỳ diệu, đang khi đi thì họ được sạch. Thân thể bệnh tật được hồi sinh, làn da họ trở lại lành lặn. Một phép lạ đã xảy ra!. Niềm vui được chữa lành chắc hẳn tràn ngập trong lòng họ. Sau bao năm sống bên lề, giờ đây họ có thể trở lại với gia đình, được ôm người thân, được bước vào đền thờ, được gọi tên giữa cộng đoàn. Có lẽ trong niềm vui vỡ òa ấy, chín người kia chỉ nghĩ đến việc chạy nhanh về với cuộc sống cũ, nơi họ từng bị mất chỗ đứng. Chỉ có một người dừng lại, người dân ngoại Samari, nhận ra rằng trước khi về với mọi người, anh cần trở lại với Đấng đã chạm đến đời mình. Anh trở lại không chỉ để nói lời tạ ơn, mà để gặp chính Nguồn của ân phúc, Đấng đã chữa lành cả thân xác lẫn tâm hồn anh. Chính lòng biết ơn đã đưa người Samari từ ơn lành thể xác đến ơn cứu độ tâm hồn.
Điều khiến anh khác biệt không phải vì anh được ơn nhiều hơn, mà vì anh nhận ra ân sủng đang trào dâng trong tâm hồn anh. Trong lúc chín người kia mải chạy về cuộc sống cũ, anh đã dừng lại, quay về nguồn cội của ân phúc là chính Chúa. Lòng biết ơn giúp anh mở ra một tương quan cá vị với Thiên Chúa, đưa anh từ niềm vui của người được chữa lành đến niềm tin của người được cứu độ. Lạy Chúa, con nhận ra rằng biết ơn không chỉ là một cảm xúc, nhưng là một hành động cụ thể, một hành trình trở lại với Chúa. Biết ơn đòi con dừng lại giữa dòng đời tất bật, để nhìn ra đâu là ân huệ, đâu là bàn tay yêu thương đã dẫn con đi. Biết ơn đòi con khiêm tốn nhận rằng tất cả những gì con có hôm nay đều là hồng ân: từ sức khỏe, công việc, gia đình, cộng đoàn… đến cả những thử thách và thập giá đã giúp con trưởng thành trong đức tin. Nhiều lần con đã sống vô ơn, coi ơn Chúa như điều tự nhiên, quy mọi thành công về mình mà quên Đấng đã nâng đỡ con từng bước. Xin giúp con học nơi người Samari biết “quay trở lại” với Đấng ban ân phúc, quay trở lại để gặp Chúa, để tôn vinh, để cảm tạ.
Xin dạy con biết thực hành lòng biết ơn mỗi ngày, không chỉ bằng lời nói nhưng bằng cả trái tim và hành động của con. Xin cho con bắt đầu mỗi ngày bằng một lời tạ ơn đơn sơ trong giờ cầu nguyện sáng tối, để con ý thức rằng mọi sự đều bắt nguồn từ tình yêu Chúa. Xin mở rộng trái tim con, để con nhạy bén nhận ra dấu chỉ của Chúa trong những điều bình thường nhất: một nụ cười, một ánh mắt, một công việc trôi chảy hay một cuộc gặp gỡ nhỏ bé. Xin cho con biết đáp lại ân huệ ấy bằng những hành động cụ thể: một lời nói tốt lành để nâng đỡ, một cử chỉ yêu thương để sưởi ấm, một tấm lòng quảng đại để chia sẻ với anh chị em. Và trên hết, xin dạy con sống khiêm tốn, luôn ý thức rằng mọi sự con có đều là hồng ân, để con không bao giờ quên ơn Chúa và ơn người đã âm thầm nâng đỡ con từng ngày.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho con biết nuôi dưỡng lòng biết ơn như một nếp sống: ghi nhớ, trân trọng và đáp lại ân huệ đã lãnh nhận. Khi biết ơn, con sẽ sống quảng đại hơn, yêu thương hơn và gắn bó với Chúa hơn. Khi tạ ơn, con cũng trở thành chứng nhân của Tình Yêu giữa đời thường.
Xin dạy con biết trở lại mỗi ngày, trở lại trong cầu nguyện, trong yêu thương, trong phục vụ. Xin cho cuộc đời con trở thành một bài ca tạ ơn không ngơi nghỉ, để trong mọi điều con sống, con luôn cảm nhận được bàn tay yêu thương của Chúa đang dẫn dắt. Amen.
Maria Mộng Duyên
Chia sẻ bài viết:
Youtube: HỌC BIẾT ƠN VÀ SỐNG TẠ ƠN
Fanpace: Thân Hữu MTG Thủ Thiêm

Tin cùng chuyên mục:
Ai tín: Thân Mẫu Dì Matta Bích Thuận
Thứ Hai Tuần XXXIV Thường niên C – 24/11/2025 – BƯỚC ĐI TRONG ĐỨC TIN VÀ HY VỌNG
24/11/2025 – VÁC THẬP GIÁ MỖI NGÀY- CON ĐƯỜNG CHỨNG NHÂN TỬ ĐẠO – Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam
Chúa Nhật Tuần XXXIV Thường niên C – 23/11/2025 – BÀI SUY NIỆM LỄ CHÚA KITÔ VUA VŨ TRỤ