TIN MỪNG: Lc 2,22-40
22 Khi đã đủ thời gian, đến ngày các ngài phải được thanh tẩy theo luật Mô-sê, bà Ma-ri-a và ông Giu-se đem con lên Giê-ru-sa-lem, để tiến dâng cho Chúa, 23 như đã chép trong Luật Chúa rằng: “Mọi con trai đầu lòng phải được thánh hiến, dành riêng cho Chúa”.
24 Ông bà cũng lên để dâng của lễ theo Luật Chúa truyền, là một đôi chim gáy hay một cặp bồ câu non.
25 Hồi ấy ở Giê-ru-sa-lem, có một người tên là Si-mê-ôn. Ông là người công chính và sùng đạo, ông những mong chờ niềm an ủi của Ít-ra-en, và Thánh Thần hằng ngự trên ông.
26 Ông đã được Thánh Thần linh báo là ông sẽ không thấy cái chết trước khi được thấy Đấng Ki-tô của Đức Chúa.
27 Được Thần Khí thúc đẩy, ông lên Đền Thờ. Vào lúc cha mẹ Hài Nhi Giê-su đem con tới để làm điều người ta quen làm theo luật dạy, 28 thì ông ẵm lấy Hài Nhi trên tay, và chúc tụng Thiên Chúa rằng:
29 “Muôn lạy Chúa, giờ đây
theo lời Ngài đã hứa,
xin để tôi tớ này được an bình ra đi.
30 Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ
31 Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
32 Đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Ít-ra-en Dân Ngài.”
33 Cha và mẹ Hài Nhi ngạc nhiên vì những điều người ta nói về Người.
34 Ông Si-mê-ôn chúc phúc cho hai ông bà, và nói với bà Ma-ri-a, mẹ của Hài Nhi: “Cháu bé này được đặt làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en ngã xuống hay đứng lên. Cháu còn là dấu hiệu bị người đời chống báng.
35 Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà. Như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra.”
36 Lại cũng có một nữ ngôn sứ là bà An-na, con ông Pơ-nu-ên, thuộc chi tộc A-se. Bà đã nhiều tuổi lắm. Từ khi xuất giá, bà đã sống với chồng được bảy năm, 37 rồi ở goá, đến nay đã tám mươi tư tuổi. Bà không rời bỏ Đền Thờ, những ăn chay cầu nguyện, đêm ngày thờ phượng Thiên Chúa.
38 Cũng vào lúc ấy, bà tiến lại gần, cảm tạ Thiên Chúa, và nói về Hài Nhi cho hết thảy những ai đang mong chờ ngày Thiên Chúa cứu chuộc Giê-ru-sa-lem.
39 Khi hai ông bà đã hoàn tất mọi việc như Luật Chúa truyền, thì trở về thành của mình là Na-da-rét, miền Ga-li-lê.
40 Còn Hài Nhi ngày càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa.
SỐNG LỜI CHÚA
Vào lúc cha mẹ Hài Nhi Giêsu đem con tới Đền Thờ Giêrusalem chu toàn tập tục luật đã truyền, để cử hành lễ thanh tẩy theo luật Môsê, là tiến dâng cho Thiên Chúa mọi con trai đầu lòng, vì chúng được gọi là thánh, dành cho Chúa.
Chính nơi Đền Thờ, hai ông bà đã gặp cụ già Simêon. Ông là người công chính, sống đời đạo hạnh, và luôn mong chờ Đấng Messia, niềm an ủi của Israel. Chúa Thánh Thần luôn hiện diện nơi ông và thúc giục ông ra gặp gỡ Hài Nhi. Ngay khi nhìn thấy Chúa, Simêon đã bồng ẵm Hài Nhi trên đôi tay già nua run rẩy và dâng lời ca tụng Thiên Chúa:
“Muôn lạy Chúa, giờ đây
theo lời Ngài đã hứa
xin để tôi tớ này
được an bình ra đi.
Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ
Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
đó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại
là vinh quang của Israel dân Ngài”
(Lc 2, 29-32)
Khung cảnh ấy, như một bức họa tuyệt mỹ, được thánh sử Luca khắc họa tinh tế. Cụ già Simêon, cả một đời sống công chính và thánh thiện, nay được chạm vào niềm mong đợi sâu thẳm của mình: Đấng Cứu Độ. Với ông, chỉ cần một lần được bồng bế Chúa trong tay, ông đã mãn nguyện. Đôi tay già nua của ông, run rẩy nhưng đầy yêu thương, như đã chạm tới đỉnh cao của ân sủng.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa có sợ không?
Con tự hỏi, trên đôi tay run rẩy của một cụ già, Chúa có lo rằng mình sẽ trượt khỏi? Chắc là không. Vì đôi tay ấy là đôi tay của một người đã sống trọn đời thánh thiện, đôi tay đã khắc ghi dấu vết của những năm tháng cầu nguyện miệt mài. Đôi tay ấy không chỉ bồng bế Chúa, mà còn ôm trọn cả niềm hy vọng và ơn cứu độ cho toàn thế giới.
Lạy Chúa, con cũng muốn được như cụ Simêon. Hôm nay, mỗi lần con rước Chúa Thánh Thể, chẳng phải chính con cũng được bồng bế Chúa trong đôi tay của mình hay sao? Tấm bánh nhỏ bé, đơn sơ, nhưng chứa đựng cả sự hiện diện khiêm nhường của Thiên Chúa. Chúa để con, một con người phàm trần với đôi tay lấm lem tội lỗi, được chạm vào Chúa – Đấng Thánh Thiện Tuyệt Đối.
Ôi, niềm hạnh phúc biết bao khi con, một con người phàm trần với đôi tay lấm lem tội lỗi, vẫn được phép chạm vào Chúa – Đấng Thánh Thiện Tuyệt Đối! Mỗi lần chạm đến Chúa, con như cảm nhận được hơi ấm của tình yêu Người, một tình yêu vượt qua mọi hiểu biết và giới hạn của con người. Đôi tay con, dù có yếu đuối và bất toàn, vẫn được Chúa tin tưởng trao ban chính mình Người. Điều đó không chỉ là một vinh dự, mà còn là một lời nhắc nhở rằng Chúa luôn gần gũi, yêu thương, và muốn con trở nên một với Người.
Lạy Chúa, con thấy mình không xứng đáng. Nhưng chính Chúa đã hạ mình, cho phép con chạm tới tình yêu bao la của Ngài. Dẫu đôi tay con còn non nớt và thiếu kinh nghiệm cầu nguyện, dẫu con nhiều lần vụng về, Chúa vẫn kiên nhẫn để con bồng bế Ngài.
Lạy Chúa, xin tha thứ cho những thiếu sót của con. Xin giúp con mỗi lần rước Chúa là mỗi lần con cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu Chúa dành cho con. Xin cho đôi tay và trái tim con luôn biết nâng niu sự hiện diện thánh thiêng của Ngài. Và xin cho con, từ giây phút này, biết sống yêu Chúa hơn, biết để cho tình yêu ấy lan tỏa qua từng hành động, từng lời nói, và từng ngày sống của con.
Lạy Chúa Giêsu, con yêu mến Ngài. Xin hãy ở lại trong con. Amen.
Tuyết Tâm
Tin cùng chuyên mục:
Chúa Nhật Phục Sinh Năm C- 20/04/2025 – Đấng Phục Sinh vẫn đang chờ con
Thứ Bảy Tuần Thánh Năm C – 19/04/2025 – Bảy Sự Thương Khó Của Mẹ Maria Bên Người Con Yêu Dấu
Thứ Sáu Tuần Thánh Năm C – 18/04/2025 – Cùng Chúa lên đồi Golgotha
Thứ Năm Tuần Thánh Năm C- 17/04/2025 – Bữa Tiệc Ly – Nơi Bắt Đầu Một Tình Yêu Vĩnh Cửu