ĐÔI MẮT NGƯỜI MẸ TÂY NGUYÊN – NGỌN LỬA HY VỌNG GIỮA NÚI RỪNG
Chuyến sứ vụ hè tại vùng đất Tây Nguyên đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm sâu sắc, nhưng có một hình ảnh cứ mãi in đậm trong tâm trí: đôi mắt của những người mẹ. Đôi mắt ấy không chỉ là cửa sổ tâm hồn, mà còn là ánh sáng của niềm tin, của sự hy sinh và tình yêu bền bỉ trong đời sống gia đình. Nhìn vào ánh mắt đó, tôi chợt nghĩ đến thánh nữ Monica, người mẹ thánh thiện từng khóc lặng trong cầu nguyện suốt mười bảy năm cho con trở về. Giữa hai hình ảnh tưởng như cách xa nhau bởi không gian và thời gian ấy, tôi lại tìm thấy một nhịp đập chung: tình yêu đến cùng, đức tin kiên vững, và hy vọng không bao giờ tắt.
Giữa núi rừng bao la, người mẹ Tây Nguyên hiện lên với dáng vẻ bình dị nhưng mạnh mẽ phi thường. Trưa nắng gắt, Mẹ lặng lẽ bước đi trên con đường đất đỏ, tấm lưng gầy đeo chiếc gùi đầy cành củi khô, phía trước địu đứa con nhỏ ngủ say. Một hình ảnh thật giản dị, nhưng lại chất chứa biết bao điều: sự nhọc nhằn mưu sinh, tình mẫu tử thiêng liêng và một ý chí can trường. Mẹ gánh nặng trên vai, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên niềm vui lặng lẽ,niềm vui được sống cho gia đình, được giữ trọn trách nhiệm của một người vợ, người mẹ .
Ngày nối ngày, cuộc sống của các mẹ Tây Nguyên là chuỗi dài hy sinh âm thầm. Sau những giờ đi rẫy hay vào rừng góp nhặt những thứ cần thiết cho gia đình,mẹ trở về bên căn nhà sàn đơn sơ, nơi có tiếng cười của con trẻ. Những gì mẹ mang về có thể chỉ là vài cành củi khô, một nhúm măng rừng, hay chút lá thuốc, nhưng trong đó đong đầy tình yêu. Đó là cách mẹ nuôi dưỡng sự sống, là tấm lòng trung tín với gia đình dù cuộc sống còn nhiều thiếu thốn.
Có một điều khiến tôi đặc biệt ấn tượng: đôi mắt của các người mẹ tại Tây Nguyên. Dù ẩn sâu sau những nếp nhăn và lo toan, ánh mắt ấy vẫn sáng lên một sức sống bền bỉ. Khi gặp các nữ tu, mẹ trao đi nụ cười hiền hòa, gửi gắm niềm vui qua ánh nhìn. Trong đôi mắt ấy, tôi nhận ra vẻ đẹp thiêng liêng của người phụ nữ Việt, là một tình yêu trung tín, hy sinh đến cùng. Chính ánh mắt ấy nói với tôi rằng: “Tôi tin. Tôi yêu. Tôi hy vọng.” Và tôi hiểu, nguồn sức mạnh giúp mẹ đứng vững giữa bao nhọc nhằn không chỉ đến từ bản thân, mà còn từ niềm tin nơi Thiên Chúa.
Tôi nhớ đến thánh nữ Monica, người mẹ đã dành cả cuộc đời cầu nguyện, khóc lặng trong âm thầm suốt mười bảy năm, cho người con là Augustinô trở về cùng Chúa. Nếu giọt nước mắt của Monica là những hạt cầu nguyện rơi xuống trước mặt Chúa, thì giọt mồ hôi của người mẹ Tây Nguyên cũng là lời cầu xin âm thầm cho sự sống và hạnh phúc gia đình. Khi thấy đôi mắt mẹ vùng cao sáng lên niềm vui bên con nhỏ, tôi hình dung nụ cười của Monica khi nhìn thấy Augustinô trở về. Hai người mẹ, hai hành trình khác nhau, nhưng cùng chung một ngọn lửa: ngọn lửa của hy vọng, của đức tin bền bỉ và tình yêu không bao giờ tắt.
Người mẹ Tây Nguyên mang trong mình vẻ đẹp văn hóa của đồng bào dân tộc, một vẻ đẹp mộc mạc. Những bước chân in trên triền đồi như dấu chứng cho tình yêu bền bỉ, góp nhặt từng nhành củi giữ ấm bếp lửa gia đình. Tình yêu ấy không chỉ nuôi dưỡng sự sống tự nhiên, mà còn là sợi dây kết nối, giúp gia đình vượt qua bao thử thách cuộc đời. Khi ngắm nhìn những ánh mắt chan chứa niềm tin ấy, tôi hiểu rằng thiên chức làm mẹ không chỉ là chăm lo cơm áo, mà còn là giữ lửa đức tin, trở nên nguồn hy vọng cho cả gia đình giữa những đổi thay của cuộc sống.
Tôi bước ra khỏi mảnh đất Tây Nguyên với một lời nguyện âm thầm: Xin cho đôi mắt của những người mẹ nơi đây luôn ánh lên niềm vui và hy vọng, để tình yêu của họ trở thành chứng tá sống động cho Tin Mừng giữa đại ngàn.
Teresa Thảo Nguyên
Tin cùng chuyên mục:
Thứ Tư Tuần XXVII Mùa Thường Niên Năm C – 08/10/2025 – “Lạy Cha chúng con ở trên Trời” – Lời nguyện mang bình yên
ĐÊM TRUNG THU “ÁNH TRĂNG HÒA BÌNH” – 06/10/2025
Thứ Ba Tuần XXVII Mùa Thường Niên Năm C – 07/10/2025 – Hạt Mân Côi đi vào cuộc sống
Thứ Hai Tuần XXVII Mùa Thường Niên Năm C – 06/10/2025 – Người thân cận của tôi